Người mẹ miệt mài cõng con bại liệt đến giảng đường đại học
TTO - Dáng người khắc khổ, bà mẹ đứng mấp mé sau cánh cửa để đón cậu con trai tan học. Ánh mắt bà chăm chú quan sát con mình như thể sợ con không thấy mẹ sẽ hụt hẫng.
Đó là câu chuyện của bà Phan Thị Quỳnh Mai, 61 tuổi, ngụ quận 8, TP.HCM. Hình ảnh người mẹ với dáng người nhỏ nhắn hằng ngày cõng con đến giảng đường không còn xa lạ gì với thầy cô và sinh viên Trường đại học Khoa học tự nhiên, Đại học Quốc gia TP.HCM.
Bà Mai sinh được 2 người con, Trần Phan Thanh Hải là con trai thứ hai của bà. Từ nhỏ thấy con đi không vững, thân hình lại nhỏ hơn so với tuổi, gia đình tưởng Hải bị suy dinh dưỡng. Năm lên 4 tuổi, đang đi tự dưng bị ngã và không đứng lên được, từ đó Hải ngồi một chỗ.
Nhìn con lòng bà Mai quặn thắt, nhưng là một người mẹ, bà Mai không cho phép mình bỏ cuộc. Bà mang con đi khắp các bệnh viện chạy chữa nhưng không có kết quả.
Biết con ham học, bà Mai lại càng buồn hơn vì thương con. Hành trình đến trường tìm con chữ với Hải chưa bao giờ là dễ dàng. Nhưng dù có vất vả thế nào bà Mai vẫn muốn chạm đến ước mơ cùng con.
Hằng ngày, bà dậy sớm lo cơm nước rồi đưa con đến trường trên chiếc xe cũ. Mọi chuyện sẽ đơn giản nếu Hải tự di chuyển được, nhưng không, bà Mai phải oằn mình cõng cậu con trai di chuyển xuống các bậc cầu thang. Công đoạn khó khăn nhất là đưa cậu con trai lên xe, điều đó là quá sức với bà mẹ tuổi cao sức yếu và đang mang trong mình nhiều thứ bệnh.
Như một món quà dành tặng cho người mẹ đã hi sinh cả đời vì mình, năm lớp 9, Hải thấy sức khỏe mình ngày càng yếu, cậu sợ một ngày sẽ liệt toàn thân rồi mẹ sẽ vất vả hơn nhiều. Chính vì thế Hải đã sáng chế robot đa năng dành cho người bị bại liệt.
Sáng chế này đã giúp Hải xuất sắc đoạt giải nhất cuộc thi khoa học kỹ thuật dành cho học sinh trung học cấp thành phố và giải 3 cấp quốc gia.
Là học sinh giỏi đoạt giải Khoa học kỹ thuật quốc gia, Hải được tuyển thẳng vào ngành công nghệ thông tin (chương trình chất lượng cao) của Trường đại học Khoa học tự nhiên.
Nhìn con dần trưởng thành và không ngừng nỗ lực trong cuộc sống, bà Mai coi đó là nguồn động lực để tiếp tục chiến đấu cùng con trong những chặng đường phía trước.
"Ba và chị gái không quen việc cõng Hải nên dường như mọi việc tôi tự làm hết cho con. Nhiều lúc cũng muốn bỏ cuộc vì mình sức cùng lực kiệt nhưng nhìn con lại không đành lòng. Còn khỏe mạnh ngày nào tôi vẫn sẽ đồng hành cùng con, không bao giờ bỏ cuộc" - bà Mai nghẹn ngào chia sẻ.