Nguyễn Lê Vy
Tháng 11, Những ngày mưa rả rích. Tôi ôm cuốn sách và gối đầu bên bệ cửa sổ. Đâu đó vang lên một âm thanh quen thuộc mà có lẽ tôi đã đưa vào quên lãng: “Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, có hạt bụi nào, rơi trên bục giảng, có hạt bụi nào, rơi trên tóc thầy…”. Và bỗng chốc, tôi chợt giật mình, những kỉ niệm ùa về như một cuốn băng quay chậm, chậm dần, chậm dần và rõ nét… Những đoạn kí ức rời rạc dẫn tôi về thời học sinh ngây ngô và trong trắng. Cành phượng vỹ năm nào khi tôi còn bé,… thắm đỏ và nhuốm màu trong trái tim mỗi con người. Quãng thời gian ấy là cả một khoảng trời rộng lớn, một thời để nhớ, để luyến lưu những hoài niệm đẹp đẽ. Và ở đó có những con người thầm lặng, tỉ mỉ lái con đò chở những tri thức đến bến bờ tương lai. Người Thầy.