Bài viết đạt giải nhất cuộc thi viết 20/11 "Vạn lời tri ân"
Nguyễn Lê Vy
Tháng 11, Những ngày mưa rả rích. Tôi ôm cuốn sách và gối đầu bên bệ cửa sổ. Đâu đó vang lên một âm thanh quen thuộc mà có lẽ tôi đã đưa vào quên lãng: “Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, có hạt bụi nào, rơi trên bục giảng, có hạt bụi nào, rơi trên tóc thầy…”. Và bỗng chốc, tôi chợt giật mình, những kỉ niệm ùa về như một cuốn băng quay chậm, chậm dần, chậm dần và rõ nét… Những đoạn kí ức rời rạc dẫn tôi về thời học sinh ngây ngô và trong trắng. Cành phượng vỹ năm nào khi tôi còn bé,… thắm đỏ và nhuốm màu trong trái tim mỗi con người. Quãng thời gian ấy là cả một khoảng trời rộng lớn, một thời để nhớ, để luyến lưu những hoài niệm đẹp đẽ. Và ở đó có những con người thầm lặng, tỉ mỉ lái con đò chở những tri thức đến bến bờ tương lai. Người Thầy.
Khi sinh ra tôi được nuôi dưỡng từ dòng sữa ngọt nào của mẹ, lớn lên trong vòng tay ấm áp của cha, cho đến khi những bước đi chững chạc hơn tôi có thêm những người cha người mẹ mới, nuôi dưỡng trí thức và tâm hồn tôi ngày một đong đầy. Người thầy, ấy là người luôn cố gắng hết mình với tất cả lòng nhiệt huyết và sự đam mê về công việc giảng dạy. Là người không quản ngày đêm thức khuya soạn bài, dậy sớm đến trường với ước mơ nhỏ nhoi rằng đứa con bé nhỏ của mình có đủ kiến thức để bước vào cuộc đời rộng lớn phía trước. Thầy sợ rằng nếu không đủ hành trang, nó sẽ không đủ dũng cảm để bước tiếp, không đủ tự tin để vượt qua những chông gái trong cuộc đời đầy cạm bẫy…
Trong kí ức tôi có lẽ không thể quên, dưới trời mưa tầm tã, người thầy già vẫn cố gắng đạp xe đến trường. Dù ướt nhem hết cả nhưng bước vào lớp thầy vẫn nở một nụ cười thật tươi. Lấy cuốn sách dày cũ kĩ ra, giọng thầy vang lên thật ấm áp. Đó là bài giảng mà tôi nhớ nhất, bài giảng ấy có cánh cò đang bay, có tình yêu thương của mẹ. Mỗi lời nói, mỗi câu từ, thầy dạy tôi về cách sống, đạo lí làm người. Là khoan dung, là chăm chỉ, là yêu thương, là chịu khó… Tôi trưởng thành hơn từ những giây phút đó.
Mỗi khi bước ra cuộc sống với biết bao sóng gió bão bùng, chính thầy cô là người vực dậy những đam mê, nhiệt huyết trong bản thân tôi, là người tôi có thể trở về sau những thất bại và gục ngã, hay nhân đôi niềm vui khi thành công trên con đường sự nghiệp. Nụ cười hay giọt nước mắt của hạnh phúc đều là những kỉ niệm khó phai nhòa trong cuộc đời học sinh của tôi.
Người Thầy – tiếng gọi thân thương của tôi giành cho người mà tôi ngưỡng mộ nhất. Có biết rằng, con người nhỏ bé này mang trong mình một sứ mệnh cao cả. Thầy là người lái đò hi sinh và cần mẫn. Từng lớp học sinh lớn lên, cấp 1, cấp 2, cấp 3, rồi ra trường, chỉ còn thầy ở lại bên bóng cây phượng già. Chỉ khác rằng, người thầy ấy ngày càng già hơn xưa, da đồi mồi, mắt nheo hơn, nhưng vẫn một tấm lòng yêu thương vô bờ bến. Nhìn các em bước đi, thầy vẫn ở lại đó, dẫn dắt những thế hệ tiếp theo. Bụi phấn vẫn rơi, tóc thầy càng thêm bạc, suốt cuộc đời mình, thầy vẫn mãi là con người soi sáng, chỉ lối cho chúng em. Chúng em biết rằng đằng sau sự thành công của chúng em có mồ hôi, nước mắt của thầy cô. Lòng yêu thương vô bờ bến ấy, chúng em sẽ luôn trân trọng và cất giữ trong trái tim của mình.
Sẽ là vội vàng khi con muốn cất lên tiếng “cha”, tiếng “mẹ”, Khi những công lao to lớn của thầy cô như trời biển mà chúng con không thể nào đền đáp được. Con biết, tình yêu nghề nghiệp, sự nhiệt huyết, tận tình, yêu trẻ thơ có lẽ đã là một phần máu thịt của thầy cô, con rất trân trọng điều đáng quý đó. Cuộc sống vẫn bộn bề như thế, nhưng dưới mái trường kia, thầy cô vẫn đang miệt mài bên những trang giáo án, say sưa với những bài giảng, để tạo nên những lớp người có ích cho xã hội.
Ngày 20-11 sắp đến rồi, ngày mà cả đất nước hướng về nghề giáo, tôn vinh những công lao to lớn của cả một lớp người cần mẫn vì sự nghiệp giáo dục của đất nước. Đối với riêng tôi, đó là ngày nhắc nhở bản thân về những gì đã hứa hẹn, những gì đã nói khi giờ phút chia tay thầy cô vỗ lên vai cùng nụ cười ấm áp. “Thầy ơi, em đã hứa và em sẽ cố gắng hết mình để không phụ lòng mong đợi của thầy cô. 20-11 bằng sự biết ơn sâu sắc, em xin gửi đến
thầy cô một bài thơ, em mong rằng thầy cô mãi luôn là người lái đò, dẫn dắt thế hệ mai sau thành công với sự đam mê và nhiệt huyết của bản thân trong nghề giáo.”.
Tháng 11, những ngày mưa rả rít
Kí ức xưa từ xa thẳm gọi về
Nơi có bảng đen, sân trường, hàng ghế
Bóng ai ngồi một góc nhỏ thân quen.
Ơi cô thầy! Hai tiếng thật thân thương!
Người đưa em vào bến bờ tri thức.
Không quản ngày đêm, nhọc nhằn, khổ cực
Vẫn hăng say với bài giảng, học trò.
Tháng năm ấy em còn nhớ cánh cò
Dang cánh bay trong bài thơ thầy đọc.
Mỗi đạo lý nhân sinh là bài học
Để cho em mai khôn lớn thành người.
Thầy của em - người lái đò thầm lặng
Chở bao chuyến đò cập bến tương lai.
Lớp lớp người đi, mình thầy ở lại
Mắt đã mờ, tóc lại bạc nhiều hơn.
Ngày tri ân con không biết gì hơn
Khi công lao của thầy con khó thể đền đáp.
Chỉ có những lời cảm ơn, những lời ấm áp
Mong thầy cô sống mãi với đam mê.
Gửi vào đây từng dòng chữ, câu đề,
Là yêu thương, biết ơn và gắn bó,
Là tặng thầy cô một món quà nho nhỏ,
Gắn tình thầy – trò chẳng bao giờ nhạt phai…