Nhớ nghề ...câu ếch
Chẳng ai giàu nhờ nghề câu ếch. Nhưng cảm giác về tự do, sự phóng khoáng... đủ để cho bao người có xe hơi, nhà lầu khó mà sánh được Ảnh: Duy Khương.
Câu ếch phải có nghề. Không có nghề sẽ bị ếch cười vào mặt.
Và kí ức tôi sẽ nghèo nàn, đơn điệu đi nhiều lắm nếu thiếu vắng hình ảnh bác câu ếch.
Bác vận bộ nâu sòng, đội chiếc mũ lá (Hình như người câu ếch thứ thiệt phải ăn mặc đúng như vậy), quần luôn vê lên vài gấu.
Đồ nghề của bác thợ câu ếch thật đơn giản: Không thể thiếu là chiếc giỏ đựng ếch luôn đeo đối xứng với chiếc điếu cày. Nhưng vật phải kể đầu tiên là chiếc cần câu quăng, đa phần tự chế từ cây trúc. Trong cái hộp nhỏ đựng thức ăn luôn là vài con nhái què và mấy chiếc hoa mướp. Sự xuất hiện của bác thường bị nhuốm màu vàng: Nắng vàng (cuối xuân hoặc đầu thu), hoa mướp vàng, từng cơn mưa lá mầu vàng, những đám mây mỡ gà và thời điểm ấy ngay cả mặt nước cũng thường phủ một lớp váng mầu vàng?
Như một nghệ nhân cao tay, bác luôn cực kỳ tiết kiệm động tác. Bác tìm đến những nơi ếch thích sinh sống. Nơi đó thường là bờ ao rậm cỏ, nhiều hang hốc với mặt ao phủ kín bèo.
Có lẽ bác câu ếch là người ít nói nhất trần đời. Trong buổi câu, chỉ nghe thấy tiếng vút ném mồi, tiếng cuộn cước xè xè, tiếng thở dài bị nén lại. Mỗi lần như vậy chiếc hoa mướp lại nhảy nhót như một vũ điệu phù thủy nhử kẻ ngốc nghếch vào chỗ chết. Đố có con ếch cốm, ếch cụ nào, dù lõi đời trong nghề giang hồ hay ngựa non háu đá, lại thoát khỏi sự cám dỗ của cái mầu vàng rực rỡ ấy! Chúng lao theo thực hiện một hành vi của kẻ bị thôi miên. Chỉ đến khi vào giỏ chúng mới kịp nhận ra bi kịch khủng khiếp, như muôn vàn lẽ trớ trêu ở đời vậy.
Chẳng ai giầu nhờ nghề câu ếch. Nhưng không mấy người có nổi một phần gia tài của thợ câu ếch chuyên nghiệp. Chỉ riêng cảm giác về tự do, về sự phóng khoáng lúc nào cũng đầy ắp trong tâm hồn, đã đủ để bao người có xe hơi, nhà lầu cũng khó mà sánh được.
Không hiểu sao hình ảnh bác câu ếch thường gợi dậy trong tôi nỗi nhớ quê da diết. Trước hết câu ếch gắn với sự thanh bình, nhàn dật, thanh thản, không thể có ở đâu khác ngoài khung cảnh làng nước. Thứ nữa nó thường khiến tôi man mác buồn. Cứ thấy nhớ tiếc tuổi thơ, nhớ tiếc những chiếc ao bí ẩn là vương quốc của muôn loài thủy quái, nhớ tiếc thời gian... và cả chút nhớ tiếc những khoái cảm trẻ con không bao giờ tìm lại được.
Bây giờ về làng chẳng còn ai theo nghề câu ếch do môi trường bị tàn phá, ếch bỏ đi hết. Nhớ mầu vàng tôi đành lang thang đi tìm hoa mướp... ao ước một cách ngớ ngẩn giá như có ai đó đến câu mình?
Tản văn của Tạ Duy Anh
Nguồn: http://www.baomoi.com/Nho-nghe-cau-ech/c/17486876.epi